Thuyền câu theo suối luyến non xuân
Đào nở đầy bờ chật bến xưa
Ngồi ngắm cây hồng xa chẳng biết
Tận nguồn suối bạc người không qua
Sơn động chậm trôi dòng khúc khuỷu
Núi hang rộng mở đất bình nguyên
Xa ngắm một miền cây khói toả
Gần xem ngàn nóc trúc hoa chen
Khách Tiều vừa đáp tên thời Hán
Dân chúng còn nguyên y phục Tần
Võ Lăng xưa vốn cùng chung ở
Từ giả vào đây khai ruộng vườn
Trăng tỏ thông ngàn phòng ốc tĩnh
Trời quang mây tạnh chó gà huyên
Kinh động nghe tin tục khách đến
Dẫn về tranh hỏi chuyện làng quê
Bình minh đường phố lùa hoa rụng
Chiều thẳm ngư tiều theo suối về
Trước vì lánh nạn trốn nhân gian
Nghe nói thành tiên không trở ra
Nhân sự láng giềng ai biết đến
Giữa đời nhìn ngắm núi mây xa
Nào biết cảnh linh khó nói nghe
Lòng trần chưa dứt nhớ quê nhà
Rời động không màng sông núi cách
Về rồi sắp đặt chuyến đi xa
Tự cho từng trải xưa không mê
Nào biết núi rừng nay khác ra
Chỉ nhớ lúc xưa vào núi thẳm
Dòng xanh bao thuở vượt rừng mây
Xuân về đây đó hoa và suối
Nhưng suối tiên đâu tìm chốn nào?
[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]