Bản dịch của Vũ Ngọc Cân

Tôi chặt cây dựng thành đống lạnh tanh
Những ụ gỗ lởm chởm kêu răng rắc
Hai bên đầu lạnh cóng, giá sương tan
Đâm vào cổ, buồn thiu, tê buốt
Những phút giây trôi phẳng lặng êm đềm

Ở bên kia rìu đóng băng loang loáng
Cả đất, trời, trán, mắt lấp lánh theo
Sáng một vùng, vụn gỗ bay chiu chít
Người chặt cây cứ gân cổ thét gào
Tôi chặt gốc mà cành lại đến

Phá tận gốc đi anh, thôi đừng thương xót
Đừng tiếc than những dăm gỗ con con
Nếu anh giáng xuống đầu số phận
Cả cánh đồng rên xiết bàng hoàng
Chỉ lưỡi rìu sáng quắc, mỉm cười luôn

Tháng 11/ 1929 - Tháng 2/1931

[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]