Mùa thu cướp hết cây, trơ trọi
Cái rét về, phải đốt lò sưởi thôi
Một mình em vác lò sưởi xuống
Vâng một mình như trước, em ơi!

Thời giá lạnh nhất định em còn nhớ
Khi anh chưa tha thiết ôm em
Khi anh chưa cảm thấy và chẳng thèm cãi cọ
Rằng em không thể ở bên

Lúc ấy sao đêm dài, thế giới cũng lớn hơn
Và thật là rùng rợn
Chẳng thể nào vá nổi dù em có muốn
Chiếc chăn chung khi nó đã rách tan

Lóng lánh ánh sao trơ trọi những cây vườn
Ngủ đi em! Trăn trở làm chi, chẳng cần nghĩ ngợi
Anh ngủ một mình. Hãy quắp người co ro ngủ vậy
Và với anh, em đừng có giận hờn!

Đầu tháng 10-1936

[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]