Cô ấy là giẻ rách phố phường có hề chi
Nhưng theo tôi xuống tận dưới âm ti

Cô vẫn đứng chờ giữa mùa hè bỏng rát
"Em yêu anh, anh chính kẻ em mong"

Dù có bị hành hạ, đấm đá, đuổi đi
Nhưng tim cô để tôi nhìn thấu hết

Nếu cùng đứng trong mưa giông bão tuyểt
Chân chúng tôi cùng sập xuống gãy long

Hồn chúng tôi tràn ngập niềm yêu
Chúng tôi hôn nhau từng giờ hạnh phúc

Nếu dưới kia đắm mình vào phố phường bụi bặm
Cô ùa vào tôi mà ôm, bảo vệ tới cùng

Nếu lửa thiêng thiêu sạch được đốt lên
Chúng tôi cũng bay đi khắp nhân gian

Lúc nào cũng hôn cũng yêu tôi mọi lúc
Trong bẩn thỉu, đớn đau, bụi băm và nước mắt

Mọi giấc mơ trở nên vỡ vụn
Nàng đem tôi trở lại: Em là cuộc sống này

Ta cùng cười vĩnh biệt nhau đi
Cùng đi chết cùng cầu mong Thượng đế

Ta chết mất nhưng vẫn còn nói được
Cuộc sống này tội lỗi nhớp nhơ
"Chỉ hai ta như tuyết trắng trong mơ"

[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]