Bản dịch của Vũ Ngọc Cân

Viên đá ném lên - ném lên, lại rơi về đất mẹ
Tổ quốc nhỏ nhoi ơi, con - đứa con trai thơ bé
Lại trở về với Mẹ, Mẹ ơi!

Sau khi lần lượt thăm các tháp xa xôi
Con chóng mặt, buồn rầu rơi về trảng cát
Nơi bị Mẹ ném lên giữa khoảng trời

Con luôn ước ao, và không thể nào trốn thoát
Ước ao của người Hung một thời nguội tắt
Và lại bừng lên sáng rực giữa đời

Dù giận dữ vô cùng, con vẫn là con Mẹ
Trong lo lắng yêu đương trong niềm bất nghĩa
Làm người Hung thật buồn!

Viên đá cứ bị ném lên, nỗi buồn không dứt
Tổ quốc bé nhỏ ơi, Mẹ đứng như gương
Con soi vào giống Mẹ tựa như in

Ôi vô ích lắm chẳng ý định nào thành
Trăm lần Mẹ ném lên, trăm lần con trở lại
Trăm lần thế và Mẹ ơi mãi mãi!

[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]