Cho ra đời mười đứa con yêu
Để đấu tranh, buồn rầu nhưng dũng mãnh
Tại túp lều diễn ra thảm cảnh
Bà lão Kun sắp lìa bỏ trần gian

Bên trong ông già ngồi kéo bễ ở ghế con
Cái phổi ông như chiếc kèn cũ kỹ
Cò kè trượt ra những âm thanh kỳ dị
Bên ngoài gió đông giật rít từng cơn

Hai con người khốn khổ héo hon
Lặng lẽ nhìn nhau buồn đau ấm ức
Đôi cánh tử thần nghìn đời đến gấp
Quất nhẹ túp lều quắp lấy phần hồn

Họ ở lại đây vui chẳng biết bao giờ
Đội quân trẻ con chạy đi khắp ngả
Trong thế giới này buồn phiền vất vả
Giờ đây nhựa sống họ cạn khô rồi

Túp lều, đèn dầu, lao động, đói nghèo
Đông con, rách rưới, nhục nhã, cùng bao thứ
Mệnh lệnh tối cao, cuối cùng không kháng cự
Xin mời ho ra phổi ngay đi

Ông già Kun về quá khứ nghĩ suy
Ông nhớ đến cái ngày làm lễ cưới
Và muốn giết! Ngọn đèn dầu le lói
Còn bà Kun nhăn răng chết đang cười!

[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]