Bản dịch của Vũ Ngọc Cân

Tâm hồn tôi, một toà thành bí ẩn
Thật tham lam, kiêu ngạo, đơn côi
(Đôi mắt tôi mở to hết cỡ
Không long lanh mà cũng chẳng sáng ngời)

Những căn phòng trống trải, vọng vang
Hai cửa sổ đen nhìn về thung lũng
Từ những bức tường buồn thăm thẳm
(Đôi mắt to thật mệt mỏi bơ phờ)

Chỉ linh hồn đi lại ngẩn ngơ
Sương mù giăng, mùi tanh hôi nghĩa địa
Những cái bóng nhấp nhô trong đêm tối
Đội âm binh chết tiệt cứ rì rầm

(Lúc nửa đêm ghê rợn thật hiếm khi
Đôi mắt buồn rực sáng rồi le lói)
Bà tóc trắng trong lâu đài đi lại
Và cười vang qua những cửa sổ đen

[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]