Giang Hán người mong trở lại rồi,
Kiền khôn một gã hủ nho thôi.
Cùng mây một mảnh, trời xa thẳm,
Với nguyệt đêm dài, bóng lẻ loi.
Ánh nắng đã tàn, lòng vẫn mạnh,
Gió thu vừa thổi, bệnh toan nguôi.
Tự cổ ngựa già còn mãi đó,
Đường xa hà tất ruổi rong hoài.