Bản dịch của Trần Trọng Kim

Từ ngày anh ở nhà đi,
Cái khung cửi cũ, chẳng hề mó tay.
Nhớ anh như thể trăng đầy,
Mỗi đêm mỗi thấy sụt gầy vẻ thanh.

[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]