Bản dịch của Trần Trọng Kim

Đàn cầm bặt khúc "Nghê thường",
Mộng trần đâu có dài bằng mộng tiên.
Trong hang lặng lẽ xuân thiên,
Nhân gian mờ mịt, một miền trăng soi.
Cỏ dao cát ngọc ven ngòi,
Đầy khe nước chảy hoa trôi ngạt ngào.
Sương mai, đèn gió bao lâu,
Kiếp này khôn biết hỏi đâu thấy chàng.

[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]