Bản dịch của Trần Đông Phong

Đất Đỗ Lăng có người áo vải
Tuổi đã cao ý lại ương gàn
Ngu sao kỳ vọng tự thân
Tự so Tiết, Tắc thánh nhân kém gì
Thế nên chẳng đạt chi được cả
Đầu đã bạc vẫn chịu long đong
Quan tài đậy nắp mới xong
Ý này ghi nhớ vẫn mong bớt dần
Suốt năm lo chuyện dân đen khổ
Ruột gan nóng than thở bồn chồn
Cứ cười cùng học mấy ông
Riêng ta vẫn cứ tưng bừng hát vang
Chí sông biển chưa từng thiếu vắng
Đời ngao du tiễn tháng ngày qua
Sinh thời Nghiêu Thuấn làm vua
Lòng đây chẳng tiện bỏ đi lúc này
Đồ thờ cúng nay bày trong miếu
Xây nhà to chẳng thiếu thứ gì
Hoa quỳ vốn hướng mặt trời
Tính này chắc chắn chẳng thời bỏ đi
Hãy nhìn kiến dế suy cùng nghĩ
Cớ làm sao biết tự tìm hang
Tại sao lại thích cá kình
Thường nơi cư trú biển xanh vẫy vùng
Lý cuộc đời đây cùng hiểu chín
Riêng mình ta tự thẹn cậy nhờ
Đến nay sừng sững bao giờ
Nỡ nào cát bụi mịt mờ vùi chôn
Hứa Do, Sào Phủ trông mà thẹn
Chẳng thể nào đổi chọn tiết danh
Chìm trong rượu tự tiêu tan
Quên sầu ta hãy ca vang mấy lời
Cuối năm hoa cỏ rơi rụng cả
Cơn gió mạnh tàn phá gò cao
Đường trời u ám cao cao
Trong đêm lữ khách đường nao khởi hành
Giải áo đứt sương lạnh lùng buốt
Ngón tay tê chẳng buộc được đâu
Băng sáng sớm Ly Sơn qua
Long sàng vua ngự trên cao mấy tầng
Ải Si Vưu lạnh lùng trống trải
Hang núi trơn giẫm đá mà đi
Âm u khí quẩn Dao Trì
Vũ Lâm nhộn nhịp rèn mài giáo gươm
Vua tôi lưu lại cùng vui vẻ
Nhạc nổi bừng gắn kết đậm đà
Vua ban tắm giải mũ dài
Tiệc vua áo ngắn chẳng ai dự phần
Sân vua sắc đỏ phân chia lụa
Đều là do dệt bởi gái nghèo
Ở nhà, chồng bị gậy roi
Thuế thu cống nộp cửa vua kinh thành
Đồ ân điển thánh nhân ban tặng
Thực lòng vì quốc vượng dân sinh
Bày tôi xin chớ có quên
Quân vương há lại tự mình bỏ qua
Kẻ sĩ phu trong triều đầy rẫy
Người có nhân nên sợ điều này
Mâm vàng triều nội từng nghe
Trong nhà Vệ, Hoắc đầy ghê kho tàng
Thần tiên ngự ở trong gia thất
Khói sương trùm ngọc chất bao nhiêu
Ủ ấm khách áo lông điêu
Tiếng đàn trong trẻo tiếng tiêu buồn buồn
Chân đà điều nấu canh mời khách
Trong như sương cam vắt quýt thơm
Rượu thịt thiu thối cửa son
Xương người chết rét ngoài đường thấy không
Sướng khổ chỉ cách trong gang tấc
Nỗi vui buồn khó kể cùng ai
Lên bắc Kính, Vị xe quay
Đò quan lại chuyển lối này mà đi
Bao dòng nước từ tây chảy suốt
Căng mắt nhìn chót vót núi sông
Ngỡ là tới núi Không Đồng
Lại e va gãy thôi xong cột trời
May cầu sông vẫn còn chưa sập
Trụ đỡ giằng kẽo kẹt tiếng kêu
Lữ khách bám dựa vào nhau
Sông sao rộng thế vượt qua khó lòng
Có vợ già gửi trông khác huyện
Nhà mười người cách tuyết trở sương
Ai mà mãi chẳng gặp thương
Chỉ mong đói khát ở cùng với nhau
Bước vào cửa tiếng đâu ai oán
Con nhỏ vừa chết đói thảm thương
Ta sao chẳng hết buồn thương
Xóm giềng cùng ngõ vô chừng khóc than
Thẹn mình đã làm cha con trẻ
Nuôi chẳng được để bé chết non
Lúa thu đã mọc ngoài đồng
Mà sao nghèo đói tai ương thế này
Thường sống chẳng chịu đòi tô thuế
Tên chẳng phải phu dịch phạt công
Thế mà còn phải long đong
Vốn là khốn khó dân thường sống sao
Vương vấn nghĩ những người thất nghiệp
Lại nhớ thêm lính thú xa xăm
Mối lo ngang núi Chung Nam
Hang sâu nước thẳm biết làm sao qua.