Bản dịch của Trương Việt Linh

Dưới cầu Ngô Điếm nước trôi xa
Danh tiếng sĩ sư mãi chẳng lòa
Đạo chính thờ vua cam chịu truất
Tu thân thành thánh bởi do hòa
Ni Sơn muôn thuở là quê Lỗ
Đạo Chích từ lâu chẳng có nhà
Bia nát chữ phai vùi cỏ dại
Ngàn năm vọng mãi tiếng xe qua.