Bản dịch của Trương Việt Linh

Tình thắm thiết chung nhà lúc sống
Chết thành tro mình vẫn chung mồ
Người dưng còn nhắc nhở cho
Huống chi chuyện của đôi ta vợ chồng
Kìa Kiềm Lâu vốn anh hàn sĩ
Có vợ ngoan đâu nghĩ cảnh nghèo
Nọ người Ký Khuyết cấy cày
Vợ hiền quý trọng sánh tày khách sang
Đào Tiềm chẳng lo toan sinh kế
Bữa cơm canh Địch thị ân cần
Lương Hồng chỉ muốn làm dân
Mạnh Quang vải bố áo quần đơn sơ
Sách xưa vốn nàng chưa từng đọc
Nghe quen tai cũng thuộc cả rồi
Nghìn năm chuyện cũ còn lưu
Gương xưa để lại cho người soi chung
Đời người khi lúc còn đang sống
Tấm thân mình lẩn quẩn sao quên
Áo cơm là việc tối cần
Đủ no đủ ấm chẳng mong thêm nào
Dẫu dưa muối cốt sao khỏi đói
Có cần chi thức quý vật ngon
Vải thô che rét đủ dùng
Gấm hoa chẳng khiến bận tâm dày vò
Nhà mình có lời xưa truyền dạy
Lấy sạch trong để lại đời sau
Phận ta anh học trò nghèo
Cùng nàng duyên nợ kết đôi vợ chồng
Dẫu nghèo trọn kiếp thanh bần
Bên nhau hạnh phúc ước mong đến già