Bản dịch của Trương Việt Linh

Vầng dương vừa ló sương tan
Gió xuân phơ phất nhẹ lan qua mành
Mé tây đượm ánh nắng hồng
Niềm vui nhân thể như bừng dậy thêm
Chốn nầy quên hết lo toan
Vừa khi khách đến hát vang tưng bừng
Chủ nhân lòng há chẳng ưng
Với ta cũng đã mấy lần lại qua