Bản dịch của Trương Việt Linh

Tuổi bốn mươi ba tuyệt mạng rồi
Nghĩa trung nên chết cũng đành thôi
Nghĩa trung lúc sống lòng không phụ
Đồng nội phơi thây chẳng thẹn đâu