Bản dịch của Trương Việt Linh

Tai mắt nào đâu buộc sắc thanh
Tâm kia tự nghĩ mới nên thành
Sắc thanh vốn ở ngoài môi lưỡi
''Báo bác'', ''đô đinh'' cũng chẳng dành