Bản dịch của Thuỵ Anh

Em yêu mùa Xuân. Còn anh
yêu mùa Thu tối mờ, bóng sẫm
Ngày Xuân là đời em
đời anh – ngày tàn Thu muộn

Má em ửng như nụ hồng
vào Xuân vừa nở
Sợi nắng Thu với anh là duyên nợ
tắt dần, rời xa…

Chỉ cần lỡ một bước
một bước vô tình thôi
thì anh đã là người
của mùa Đông bạc tuyết

Giá như mà ta biết
anh lùi, em tiến lên
chạm tay, bước cùng em
vào vườn hè rực rỡ.

(Dịch theo bản tiếng Nga)