Tôi là giọng hát của một ca nhi, ngân dài qua những khoảng không trống rỗng
Nơi không có người nghe, tiếng vọng dường cũng hiếm hoi sao
Là nỗi niềm của làn sương khói, khi đêm buông trên mặt hồ ao
Là ngọn lửa vội tắt trong bóng tối - bóng tối này chở che bao bọc
Tôi là chiếc lá xoáy mình giữa mùa thu trong cơn lốc
Mỗi ngày sống chỉ là trò vui cho gió hoan lạc giỡn đùa
Tôi sẽ lên đỉnh đồi rã rời ngơi nghỉ?
Hay thả mình xuống đáy mương trên cánh đồng hoa cỏ?
Tôi không nói được đâu
tôi cũng chẳng nghĩ ngợi gì - không ai tìm lời đáp giùm tôi
[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]