Anh cứ đợi mọi người ngủ hết,
những ô cửa nhà lạnh cóng trơ trơ
bụi anh đào, giọng thân thương em phá vỡ
khoảng lặng thinh cành lá nhạt mờ
Trùm chiếc khăn vuông em chạy đến với anh
đôi bàn tay nồng nàn nóng bỏng
khiến bùng lên những chùm hoa bung rộng
nỗi đau buồn hoan hỉ của lòng ta...