Có đôi khi lòng bực bội điên cuồng
Tay hung hãn tôi bẻ hoài vô ích
Những khóm mận hoang, dây leo bò chằng chịt
Rừng lại rừng, rừng rậm rạp bao quanh
Mỗi bước đi càng rậm rạp khiếp kinh
Và đêm tối qua mỗi cành mỗi bụi
Ngó nhìn ra triệu mắt đen dữ dội
Đầu óc tôi nghe choáng váng quay cuồng
Tìm cây cao tôi cố sức trèo lên
Nhưng đến cả đằng chân trời xa tít
Vẫn là những ngọn cây rừng nhọn hoắt
Tôi vật mình xuống đất khóc oà lên
Tôi đưa răng cào gặm mặt đất bằng
Và nước mắt cứ ròng ròng tuôn chảy
Nhỏ xuống đất từng giọt sương nóng dẫy
Nhưng già hãy tin tôi, tôi chẳng muốn người nào
Đến giúp đỡ tôi, tôi như thú rừng sâu
Đối với họ suốt đời xa lạ
Và nếu chỉ một tiếng trong lòng tôi thốt lên nho nhỏ
Phản lại tôi - thì ngay đó, già ơi
Tôi xin thề, tôi đã dứt phăng rồi
Ôi, cái lưỡi trong miệng tôi hèn yếu!

[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]