Giống như xương sống lưng
Đây con đường số một
Xuyên dài khắp Việt Nam
Hai ven đường làng thôn bốc cháy
Vượt mau. Ta rúc còi lên

Chiếc xe thép việt dã
Quen gọi "Gíp Liên Xô"
Len qua cảnh tàn phá
Đưa tôi vào khu Tư

Ghế, thành xe nóng bỏng
Bụi mặn muối mồ hôi
Như những bạn đường nhỏ
Đom đóm cùng theo bay

Chọn đường - điều chẳng mới
Nhưng quả thực nhiều lần
Tôi đã không làm nổi
Chọn con đường vừa phải
Hợp với sức của mình

Đường chọn ta có lúc
Chẳng còn hòng yên thân
Mới hay kẻ nhút nhát
Cũng thành được anh hùng
Nếu thắng nổi cái sợ
Cơn buồn ngủ tan liền

Khi dưới bánh xe lăn
Khúc mộc cầm rộn rã
Mặt cầu tre rung lên
Hỡi đồng chi - cuộc sống
Và thần chết - mụ già

Trong bom đạn khói lửa
Ta nhìn rõ cả hai
Mỗi thước đường số một
Đều như bị xới cày

Trên đời này hẳn có
Nhiều đường ít hiểm nguy
Nhưng đường vòng dài quá
Mà cuộc sống ngắn thôi

Lòng xốn xang tôi tưởng
Ngay từ thuở bé thơ
Đến khi đầu bạc tóc
Tôi đi, tôi bước, tôi bò
Tôi lao lên phía trước
Theo con đường số một

[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]