Tôi có thể, hay không, chưa dám chắc
Bằng văn thơ miêu tả đúng phòng chàng.
Chàng ưa mặc, cởi ra rồi lại mặc
Như những người ăn bận hợp thời trang.
Hết những gì thành Luân Đôn giàu có
Chở sang ta đổi lấy vàng, lấy gỗ,
Lấy thức ăn, liên tiếp các con tàu
Cưỡi sóng gầm, vượt Bantich thi nhau;
Cả những gì thành Pari hoa lệ
Biết làm ra trang điểm chính cho mình,
Cho sắc đẹp, cho tình yêu, tuổi trẻ,
Cho cuộc đời dư dật, mốt văn minh –
Những cái đó trong phòng chàng ta thấy,
Một hiền triết tuổi vừa qua mười bảy!