Không ít lúc những đêm dài mùa hạ,
Khi trên cao trời rất sáng, trong ngần
Và mặt nước dòng Nêva êm ả
Không soi hình khuôn mặt của Đian,
Chúng tôi đứng bên bờ sông, lặng lẽ
Nhớ cuốn sách cùng đọc chung thời bé,
Nhớ tình yêu ngày trước…bỗng bất ngờ
Lại thấy mình đầy cảm xúc bâng quơ.
Và cứ thế hai chúng tôi im lặng
Say với đêm kỳ ảo, mát, trong lành,
Như người tù đang mang gông lo lắng,
Được ra ngoài đi dạo giữa rừng xanh.
Trong ý nghĩ, chúng tôi bay trở lại
Với buổi đầu cuộc đời xưa êm ái.