Với tâm trạng đầy ưu tư, mệt mỏi,
Tựa một tay lên thành đá ven bờ,
Ônhêgin đứng trầm ngâm không nói,
(Như mọi người thường miêu tả nhà thơ).
Đêm yên tĩnh, bốn xung quanh bàng bạc,
Chỉ thỉnh thoảng tiếng vài anh lính gác
Và tiếng xe đang lọc cọc lăn dồn
Lại bay về từ phố cạnh Miliôn.
Chỉ dưới nước tiếng mái chèo khua nhẹ,
Con thuyền bơi trong ngái ngủ sương mù,
Chỉ tiếng hát và tiếng kèn khe khẽ
Phía chân trời, âu yếm tựa lời ru.
Nhưng đêm vắng, hay hơn và ý nhị
Là bài hát của Tassô người ý.