Tớ và chủ, mọi người luôn vội vã
Đang lăng xăng bên cạnh xác ông già.
Từ khắp nơi đủ khách quen, khách lạ,
Bạn và thù về đưa đám ông ta,
Ừ thì cốt nhân dịp này một bữa
Được ăn uống, được no nê thả cửa,
Để ăn xong, tất cả lại ra về
Với vẻ mình vừa vất vả rất ghê.
Còn nhân vật chúng ta xưa chỉ biết
Phá, ăn chơi và dạ hội suốt ngày,
Nay phải sống ở một làng tách biệt,
Làm chủ nhiều khu đất lớn, rừng cây…
Nhưng chàng thích, thế dù sao cũng được,
Vì cuộc sống quả ít nhiều khác trước.