Bản dịch của Thái Bá Tân

Rạp vỗ tay. Ônhêgin lách ghế
Bước vào trong, như thể chỉ tình cờ
Quay ống nhòm nhìn rất nhanh về phía
Có các nàng lạ mặt đã ngồi lô.
Rồi chàng ngước nhìn ban-công, ở đấy
Các khuôn mặt cùng áo quần lộng lẫy
Chỉ làm tăng sự khó chịu, bực mình.
Chàng cúi chào các vị khách xung quanh
Để sau đó, vẻ thờ ơ, giận dỗi,
Chàng nhìn lên nơi sân khấu, và rồi
Bỗng khựng lại, vừa ngáp dài vừa nói:
“Đã đến ngày phải thay hết đi thôi!
Mình vốn chịu ba-lê lâu đến vậy,
Mà Điđlô nay làm mình phát ngấy!”