Nghe tiếng tôi bọn nhát hèn hốt hoảng
Tiếng ca tôi báo cơn giông cách mạng

Những ngày buồn đen, hỡi Tổ quốc tôi ơi!
Dân tộc tôi ơi, ngươi bị bỏ rơi rồi!

Những xích xiềng ngươi vừa bẻ gãy
Xích xiềng khác lại cùm tay ngươi lại

Bụi còn in trên nét mặt ngươi
Trong bụi hôm nay số phận bắt ngươi vùi

Nhưng không phải số phận, mà chính những đứa con nhẫn nhục
Đưa Tổ quốc đến nguy cơ đổ sụp

Càng gớm ghê tội ác với sai lầm
Sự trả thù càng ghê gớm thêm lên

Tổ quốc ơi, ngươi cúi đầu sao nỡ
Bỏ vinh quang đi tìm tủi hổ

Trước khi cường quyền tròng cổ, xích xiềng ngươi
Tổ quốc ơi, hãy tự giết đi thôi

Bọn bạo tàn chỉ giam cầm cái xác
Chiến thắng chúng chỉ là điệu kèn chết

Nấm mộ ngươi, với chúng là ngai vua
Chúng chỉ ngự trên mồ mả lên dòi

Tổ quốc ơi, ngươi chẳng lùi, ta biết
Lửa tâm huyết vẫn bừng bừng trên mặt

Và tay người xin chực sẵn bên gươm
Ngươi vẫn yên, sống tự chủ, huy hoàng

Em ơi, hãy kề môi yêu dấu
Gã thanh niên, đem cho ta cốc rượu

Không còn chiếc hôn, cạn cốc rượu đào
Khi ngọn cờ giương dấu hiệu lên cao

Nghe tiếng tôi, bọn nhát hèn hốt hoảng
Tiếng ca tôi báo cơn giông cách mạng

Pest, 8-1848

[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]