Tôi xiết tay dưới tấm khăn voan…
“Cớ sao hôm nay mi xanh thế?”
– Có lẽ bởi tôi đã chuốc muộn phiền
Khiến cho anh chàng say bí tỉ.

Quên làm sao, chàng lảo đảo bước ra,
Miệng méo xệch chừng đau đớn lắm…
Tôi chạy theo, tay chẳng bén lan can,
Đuổi theo chàng đến bên cổng chắn.

Miệng thở dốc, tôi gào: “Tất cả chuyện qua
Chỉ là trò đùa. Anh đi, em chết đó!”.
Chàng mỉm cười bình thản, gớm ghê
Rồi mát mẻ: “Quay vào đi, kẻo gió!”.