Khi bóng tối vừa buông
Trăng hoang trải trên đường
Một màn sương đặc sánh
Bên cửa sổ se lạnh
Tôi thấy một nàng ngồi
Dáng tư lự đơn côi
Ngực phập phồng nhịp thở
Hồi hộp nhìn đường nhỏ
Phía sau đồi tối đen

“Anh đây!” - giọng nhẹ êm
Nàng run run tay mở
Đón người tình vào cửa...
Trăng nấp vào bóng đen
“Ôi ngươi thật hạnh phúc!”
Tôi nghẹn ngào thốt lên
Bao giờ mới tới đêm
Cánh cửa cho tôi mở?”