Tôi đã học sao sống được khôn hơn,
Ngước nhìn bầu trời và cầu nguyện Chúa,
Trước tối tôi thường đi dạo hồi lâu
Cho mệt rã những ưu tư vô bổ.

Khi lá ngưu bàng xào xạc hẻm  sâu
Tán thanh lương trà rũ màu vàng đỏ,
Tôi viết nhưng vần thơ vui vẻ
Về cuộc sống lét leo, tàn úa, rỡ ràng.

Tôi trở về. Liếm nhẹ tay tôi
Con mèo nhỏ lông xù rên rừ rừ âu yếm,
Và ngọn lửa hồng rực rỡ reo vui
Trong tháp xưởng cưa bên hồ nước lớn.

Thảng hoặc tiếng kêu của những con cò
Đậu xuống mái phá tan tĩnh lặng,
Và nếu anh tới cửa nhà tôi, gõ mạnh,
Tôi e rằng mình không nghe thấy đâu.