Tựa lưng vào cột buồm đứng lặng,
Tôi đếm từng con sóng lô xô.
Thuyền lướt nhanh, buồm căng gió lộng!
Tổ quốc ỏi, xin được giã từ!
Qua ngôi nhà người yêu xinh đẹp,
Ngước lên nhìn, muốn vỡ con ngươi;
Những ô cửa nhà em lấp lánh,
Nhưng không ai thèm vẫy tay tôi.
Lệ, lệ ơi, đừng trào lên khoé mắt,
Khiến tôi nhìn tăm tối thê lương.
Tim ốm đấy, tim ơi, đừng vỡ toác,
Trước nỗi đau tê tái khôn lường.