Thu dồn móc vọng thê lương,
Nỗi ấy vì ai rắc đoạn trường?
Rỉ rả thềm không chênh gác nguyệt,
Nỉ non canh cánh lạnh phòng sương.
Đầy gương tuyết nhuộm hờn cung nữ,
Nửa gối sầu đoanh (?) mộng cố hương.
Đối bóng thêm thương tình Vĩnh Thúc,
Ngọc Thằng đã xế triện (?) còn vương.

Chữ "đoanh" (câu 6) và chữ "triện" (câu 8) trong bản dịch chưa rõ nghĩa, chưa có giải thích trong sách nguồn.