Bản dịch của Phan Ngọc

Thành Bạch Đế mõ cầm canh dứt,
Trên Dương Đài buổi sáng rõ dần.
Đỉnh cao vầng nhật lạnh gần,
Mây mờ trên đỉnh tràn dâng trập trùng.
Đất gập ghềnh buồm sông thấp thoáng,
Trời cao trong lá rụng nhẹ rơi.
Cửa sài vui ngắm hươu nai,
Chúng ta bè bạn suốt đời từ nay.