Anh về triều tôi không được gặp,
Bỗng nghe tin sứ Thục báo anh đi.
Điện Kim Hoa giờ thực chẳng còn gì,
Con người ấy chữa văn chương dưới đất.
Lòng chính trực can gián vua gay gắt,
Khóc bạn hiền mây bạc lững lờ trôi.
Riêng tiếng thi nhân để lại cho đời,
Chỉ càng khiến lòng tôi đau sót mãi.

[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]