Bản dịch của Phan Ngọc

Mõ điểm thành bắc lại toan ngừng,
Phương đông le lói một vầng sao mai.
Gà gáy, người khóc hệt đêm trước,
Cảnh vật, tình người được mấy hồi?
Từ nay xa tít thuyền đi mãi,
Giang hồ viễn khách biết đâu nơi?
Ra cửa chớp mắt cảnh đổi khác,
Chỉ gói thuốc cũ không dám rời!