Than ôi Công Cẩn!
Chẳng may trời hại
Thọ yểu số trời,
Lòng ta ái ngại!
Rót chén rượu này,
Lòng ta xót xa,
Ngươi có khôn thiêng,
Chứng giám cho ta.
Thương ngươi thủa nhỏ,
Chơi với Bá Phù,
Trượng nghĩa khinh tài,
Nhường nhà cho nhau.
Thương ngươi trẻ trung,
Có chí cao xa,
Gây dựng bá nghiệp,
Chiếm riêng sơn hà.
Thương ngươi sức khoẻ,
Giữ đất Ngô Trung.
Cảnh Thăng mất vía,
Tôn Sách yên lòng.
Thương ngươi đẹp giai,
Sánh với Tiểu Kiều,
Rể tôi nhà Hán,
Xứng đáng trăm chiều.
Thương ngươi khí khái,
Ngăn việc hàng Tào,
Trước dù cụp cánh,
Rồi cũng bay cao.
Thương ngươi khôn ngoan,
Tưởng Cán đến dụ,
Chén rượu thảnh thơi,
Tào Man mắc mẹo.
Thương ngươi có tài,
Văn võ kiêm toàn,
Hoả công phá giặc,
Chuyển nguy thành an.
Tưởng ngươi khi ấy,
Anh hùng ghê gớm,
Lệ tuôn hai hàng,
Thương ngươi mất sớm.
Bụng ngươi trung nghĩa,
Hồn ngươi anh linh,
Mới ba mươi tuổi,
Nghìn thu lưu danh.
Ruột ta xót xa,
Thương ngươi tình thiết,
Trăm thảm nghìn sầu,
Kể sao cho xiết.
Trời Ngô mịt mù,
Ba quân thở than,
Chủ thì sùi sụt,
Bạn cũng lệ ràn.
Lượng tôi bất tài,
Xin mẹo cầu mưu,
Giúp Ngô chống Tào,
Phò Hán yên Lưu.
Vẫn mong cùng ngươi,
Cứu giúp nhau cùng,
Người còn, kẻ mất,
Xót xa đau lòng.
Than ôi Công Cẩn,
Đã biệt nhau rồi,
Thôi nói chi nữa,
Thế là xong đời!
Ngươi có khôn thiêng,
Soi thấu vi thầm,
Từ rầy thiên hạ,
Ai kẻ tri âm!
Than ôi! Đau đớn thay!
Thượng hưởng.