Bản dịch của Phạm Thanh Cải

Khóc nàng mười sáu tuổi,
Lấy anh chồng học trò.
Khóc nàng năm năm phải
Theo chồng ở kinh đô.
Khóc nàng lúc lâm chung,
Lời đau, lòng sáng suốt.
Khóc nàng khổ vô cùng,
Chẳng đợi ta thành đạt.