Bản dịch của Phạm Thanh Cải

Chiếc bình nước vô tình rơi xuống,
Bị đập vào hòn đá, vỡ đôi.
Cô gái cứ ngồi im, buồn bã,
Nàng cầm lên mảnh gốm vừa rơi.

Thật lạ thay! Nước không hề cạn,
Ở trong bình cứ mãi chảy ra
Cô gái ngồi mãi bên suối nước,
Cứ ôm mãi nỗi buồn xót xa.