Những lời nói ấy mùa đông không giữ lại
Trên cành cây ướt chiếc lá cuối cùng
Sự im lặng hoàng hôn không kịp đuổi
Vùng ngoại thành là nơi của kẻ cô đơn

Dây cót đồng hồ vừa đây mới xả
Từ giữa tối tăm đã mở rộng ra
Ta đau buốt cả toàn thân, tất cả
Trong ánh sáng lung linh, con ngựa ngẫn ngờ

Trong lúc bị run lên, hoảng hốt
Như chiếc thang dựng giữa hư không
Mùa đông ấy không hề có tuyết
Những cành cây bị cắt từng đoạn quại quằn

Cái chết bám anh ta từng hơi thở
Khép đôi môi, cơn run rẩy, bàng hoàng
Chẳng có ai nhìn thấy từ ngoài cửa sổ
Những con chim rơi vào phía cuối hành lang

[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]