Bản dịch của Phạm Doanh

Quy Châu, nhà Tống Ngọc,
Thành Bạch Đế mây trôi.
Thân ta già với bệnh,
Kiếm miếng há nhờ tài.
Miệng kẽm, gió thường gấp,
Dòng sông nào chảy xuôi.
Chỉ mong cùng con nhỏ,
Lênh đênh một đời thôi.