Bản dịch của Phạm Doanh

Ngày dài mãi chưa tối,
Nóng nực bụng đau nhừ.
Sao có gió vạn dặm,
Áo ta thổi phất phơ.
Trời cao trăng mới hiện,
Rừng rậm ánh sáng mờ.
Giữa hè, bực đêm ngắn,
Mở hiên thu gió hờ.
Trời quang thấy tơ mỏng,
Côn trùng bay vật vờ.
Tình vật không lớn nhỏ,
Theo thói cứ khư khư.
Nghĩ tới người lính nọ,
Biên giới đóng tới giờ.
Nóng bức bỗng tiêu hết,
Đâu tới, trận mưa nhờ.
Đến đêm gõ xoong chảo,
Vạn nẻo vang tiếng hò.
Trên người tuy áo gấm,
Về làng sao được như.
Thành này khèn buồn nổi,
Hạc rừng bay lửng lơ.
Huống lại nhiều bức xúc,
Lúc nhàn lòng ngóng chờ.