Đêm khuya hơi sương lạnh,
Trăng sông chiếu đầy thành.
Khách thuyền ngồi ngất ngưởng,
Thuyền về chỉ một mình.
Đất trời gọn một chấm,
Chim nhạn tự thấy kinh.
Thuật Hoài Vương ước có,
Gió thổi, vầng lại sinh.