Kẻ hiền không bếp khói,
Bậc thánh chẳng ấm giường.
Huống ta lão ngu đói,
Thân sao có chỗ nương.
Lúc đầu tới vùng núi,
Chỗ vắng lặng, vui mừng.
Tính vật nào dám đổi,
Bốn mùa, năm giáp vòng.
Những lo bỏ cảnh tốt,
Ra đi lại long đong.
Mây Long Đàm dừng ngắm,
Núi Hổ Nhai ngoảnh trông.
Biệt ly cùng vài bạn,
Nắm tay lệ chảy ròng.
Chưa được quen thân lắm,
Tuổi già dễ mủi lòng.
Đời mình vốn vụng tính,
Bỗng tới nơi kín bưng.
Rời nơi này quyết đổi,
Thấy thẹn cùng chim rừng.