1
Làng chìm trong những mấp mô trồi trụt,
Lá cây rừng che khuất những nhà dân.
Giữa gò đồi thung lũng nổi rõ hơn
Trời thăm thẳm và xanh rờn tứ phía.
Những hoàng hôn mùa đông dài lạnh giá,
Tiếng sói tru từ đồng cỏ cằn khô.
Trên sân vườn băng giá cháy lập loè
Mái hiên thấp nghe khò khè ngựa ngáy.
Những mắt cú sau lá cành nhấp nháy
Qua “khăn san” bão tuyết ánh lửa nhìn.
Sau hàng sồi lổn nhổn đứng lặng im
Những gốc cây như ma rừng đóng giả.
Thế lực đen theo chúng tôi hù doạ
Những lỗ băng - khắp đó những “pháp sư”
Trong hoàng hôn lạnh giá đẫm sương mù
Cành bạch dương treo những ngù kim tuyến.
2
Tôi yêu người! Tổ quốc bao trìu mến!
Vì sao ư, chẳng ai đoán được đâu.
Niềm hân hoan ngắn ngủi trôi rất mau
Tiếng hát xuân dạt dào đồng no gió.
Tôi thích đứng trong trại người cắt cỏ
Nghe buổi chiều tiếng đàn muỗi vo ve
Những chàng trai thét lác ranh ma
Những cô gái múa ca quanh đống lửa.
Họ phơi nắng đen như phúc bồn tử
Những mắt than trong móng ngựa lông mày
Ôi Nước Nga, rất yêu quý của tôi!
Ngọt ngào quá, lụa cỏ mềm nằm nghỉ.
3
Rồi quang quác bầy quạ đen, điềm gỡ:
Những khổ đau hung dữ rộng mênh mông
Lốc xoay tròn rừng vật vã tứ phương
Bọt trên hồ đang vẫy bằng khăn liệm.
Sấm rền vang. Bầu trời nứt từng miếng
Mây đen dày bao kín cả khu rừng.
Trên dây treo giá đỡ mạ vàng
Đám đèn trời li ti đang nghiêng ngả.
Những dân vệ tập trung gần cửa sổ
Chào anh em chiến sỹ sắp ra đi
Những bà già sụt sịt tỉ tê
Một tiếng khóc xé bốn bề im ắng.
Họp nhau lại những thợ cày thẳng thắn
Không kêu ca không nước mắt, đau thương
Bỏ túi mình những ổ bánh có đường
Và chen nhau xếp hàng lên xe tải.
Đi trên đường đến cổng làng cao lớn
Tiễn người đi tất thảy chẳng chừa ai.
Đấy của Người, quá tuyệt những chàng trai
Đấy chỗ dựa của Người thời gian khó.
4
Làng mệt mỏi vì tin tức không có -
Thế nào đây, người thân ở xa xôi?
Tại vì sao, không thông báo một lời -
Có việc gì không hay nơi trận mạc?
Trong rừng thưa thoảng mùi hương trầm mặc,
Tiếng gió nghe va đập những khúc xương.
Đầy những gì khó đoán được, khôn lường
Đến với họ từ tha hương tổng huyện.
Những dân cày vẫn giữ gìn kỷ niệm
Vã mồ hôi với chuyện kể trong thư.
Kiếm được người biết chữ, giữ khư khư
Họ ngồi xuống trầm tư bên hàng liễu.
Họ xúm lại quanh một người am hiểu
Cật vấn nhau với âm điệu thân quen.
Ngồi xổm nghe và ti tỉ khóc rên
Về chiến tích của mến thương chiến sỹ.
5
Đồng quê ơi! Những luống cày yêu quý.
Rất tuyệt vời với một vẻ buồn buồn
Những mái tranh đã còm cõi thân thương
Sự chờ đợi phai mòn màu tóc mẹ.
Đôi dày vỏ bạch dương tôi kính nể,
Bình yên cho liềm hái với cày bừa,
Tôi mừng cho cái nhìn vị hôn thê
Về số phận chiến tranh người yêu dấu.
Tôi thông cảm những suy tư yếu đuối
Dù tôi thành đám cây bụi bờ khe.
Muốn tin hơn những bà mẹ nhà quê
Thắp nến ấm ngôi sao xa chiều muộn.
Tôi đoán được của họ nhiều ý tưởng.
Doạ làm sao, dù sấm động đêm đen!
Sau seo cày với tiếng hát véo von
Không sợ sệt chết mòn hay tù tội.
Họ tin vào “trang chữ như gà bới”
Được khổ công nắn nót mới viết ra
Từ niềm vui từ hạnh phúc khóc oà,
Như trận mưa trong một mùa khô hạn.
Với ý nghĩ chia ly người thân mến
Với cỏ mềm với sương sớm trong veo
Tưởng trong lòng xa lắc khói lam chiều
Trên đồng cỏ vui reo mùa cắt mới.
Nước Nga ơi! Tổ quốc tôi hiền dịu,
Tình yêu tôi chỉ gìn giữ cho Người.
Niềm hân hoan ngắn ngủi nhanh trôi
Tiếng hát xuân reo vui trên đồng cỏ.