Mọi kẻ chết đều say mưa cũ xưa và nhơ bẩn
Tại nghĩa trang kỳ dị Lofoten
Đồng hồ của tuyết tan đếm giờ, xa lắm
Trong lòng các quan tài nghèo khổ Lofoten

Và nhờ các hốc mà mùa xuân đen thẫm đã đào lên
Lũ quạ béo do thịt người lạnh ngấm
Và nhờ cơn gió gầy có giọng nói các trẻ em
Giấc ngủ người chết ở Lofoten thành dịu thắm

Chắc hẳn tôi sẽ không bao giờ nhìn thấy
Biển khơi và cả những ngôi mộ Lofoten
Song sâu trong hồn tôi, tôi hết sức mến thương
Cái góc đất xa kia và nỗi khổ đau nơi ấy

Các anh người đã qua đời, người đã tự vẫn, các chị đã đi xa
Tại nghĩa trang Lofoten lạ lẫm
- Cái tên vang trong tai tôi lạ lùng và dịu thắm
Hỏi thật, ngủ được không, ngủ được không? xin trả lời ta

- Cậu có thể kể với tôi những chuyện buồn cười hơn
Rượu vang đỏ tươi mà tôi đã có đầy trong ly bạc
Những chuyện thú vị hơn hay ít điên dại hơn
Hãy để cho tớ yên với cái bài Lofoten mà cậu hát

Tốt rồi. Từ lò lửa kéo dài nhẹ nhàng một tiếng nói
Của cái tháng phiền muộn nhất trong năm
- Ôi! những người chết, kể cả những người của Lofoten
Người chết, người chết, trong bề sâu, đều là ít chết hơn tôi

[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]