Cột buồm trắng mục cũ rồi
Cánh buồm nhàu nát bồi hồi biển xa
Hải âu say lượn sóng ca
Đá vuông lát bến đã là rã vôi
Cây gai ủ rũ nhánh vơi
Tôi bước ra khỏi nhà tôi bồn chồn
Rạng đông lấp lánh sương tuôn
Còn soi dãy đá ngăn cồn biển thu
Ánh trời vui thốt lời ru
Để gần với đất cho dù ở xa
Vị hè tắt vẫn bôn ba
Chen vào mù biển ngân nga sớm chiều
[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]