Những bức tranh tuyệt vời nhìn thấy được làm ta suy nghĩ
(Ch. Nodier)

Tôi yêu chiều trong đẹp, tôi yêu
Nó chói vàng những trang viên cổ
Phủ trong nhiều tán lá cuối chiều
Hay mù xa trải dài ánh lửa
Hay tia sáng vỗ giữa trời xanh
Đập vào mây như đảo bồng bềnh

Hãy nhìn trời, trăm đám mây trôi
Dồn trên cao khi vừa thổi gió
Chúng cụm bao dáng hình không rõ
Dưới mây một ánh chớp nhạt phai
Như trong không gian một vị khổng lồ
Vút thanh kiếm thép bạt mây mờ

Mặt trời qua mây còn chói rạng
Đôi khi chiếu mái một lều gianh
Biến thành chóp cung điện mong manh
Hay giành chân trời với mù lai láng
Hay rơi lả tả bãi cỏ xanh
Chia cắt nó thành những mảnh hồ đầy nắng

Rồi ta thấy trong trời sạch trong
Đeo con cá sấu lưng vằn rộng
Với đủ ba hàng răng đầy mọng
Trên bụng nó, nắng chiếu thong dong
Dưới lưng, trăm quầng mây rực lửa
Như những đám vẩy vàng tua tủa

Một cung điện dựng lên, khi trời lay chuyển
Ngôi lầu của mây bị tan biến
Nó vỡ ra những mảng điêu tàn
Nó rải loạn trời chỏm đỏ
Lửng lơ chót nhọn trên đầu mình
Như những dãy núi xa lật ngửa

Đám mây chì, đồng, vàng, sắt, thép
Trong đó bão tố, sấm trời, cây nước
Ngủ say với tiếng nhỏ thì thào
Chúa Trời treo chúng trên tầng cao
Như người thượng võ mắc lên tường vách
Những mảnh rền vang của áo giáp

Tất cả rồi sẽ đi! Mặt trời
Như một quả hợp kim bị đẩy
Vào bếp lò đỏ ấy
Bị tan trong gợn lửa rực sôi
Thành những bó sáng bắn lên xa xanh
Như đám bọt trôi nổi chồng chềnh

Hãy nhìn trời, khi ngày đã trốn
Ở đâu, giờ nào với tình yêu lớn
Hãy nhìn trời qua lớp khăn quàng
Cái đẹp trầm tư có điều bí mật
Cả mùa đông, khi khăn quàng mờ nhạt
Cả mùa hè, khi đêm sao miên man

[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]