(Nhân một tấm ảnh chụp hình nổi bằng đồng thế kỷ XVI của Vương quốc da đen Bénin, về một người Do thái Bồ Đào Nha)

Khi ban đêm xuống, tôi đứng im
bóng của tôi liền đập mạnh
trên mặt trống của niềm vô vọng
Rồi nhịp trống nhạt dần
tôi thấy vẽ lên hình ảnh bâng khuâng
một con người xuất hiện
trên một trang giấy trắng
người ta đã mở ra
Tôi đi dọc ngôi nhà
từng bỏ hoang
qua cửa sổ có người ra mắt
Một người nước ngoài
Người hướng dẫn của tôi:
Anh đưa mắt chăm chỉ
xích lại gần một tý
Anh đội chiếc mũ uốn cong
nhại cái bán cầu trời sáng tạo
vành mũ như nằm trên xích đạo
Chia làm hai mái, tóc rẽ ra
Râu quai nón sóng gợn mượt mà
dưới môi, như người hùng biện
Anh gấp cánh tay phải
như của trẻ con, vì gày guộc
Chim cắt có thể giấu chỗ này
ta đoán chừng như vậy
không trông nét mặt anh áy náy
Cũng là một sứ giả đó sao?
Ngừng giữa một hồi lại thao thao
sự yên lặng sau đó
càng tăng cường độ
Đều im, ba bộ lạc trong anh
Hình ảnh ba dân tộc rành rành
Một người Do thái Bồ Đào Nha
xuống thuyền cùng các bạn anh
họ đi không rõ ràng hướng bước
có thể một tốp người lạc gốc
trong mộty chuyến thuyền buồm
thuyền trở thành người mẹ bằng gỗ luôn
Bến thuyền và các mùi hương lạ
không khí bỗng như có lông lá
Chú ý ở chợ bên
một nghệ sĩ xưởng đúc
Tuổi bốn mươi, khi nhìn nét mặt
Từ kim loại gốc, anh hồi sinh:
"Tôi đến đây dự cuộc gặp gỡ
của người sẽ nâng ngọn đèn hiệu
để tự thấy được mình ngay nơi tôi"

[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]