Em đã khóc giữa chiều tà tĩnh lặng,
Mảnh đất mềm bao lệ đắng đã rơi.
Anh buồn khổ, lòng nặng trĩu em ơi,
Cả về nhau hai người đâu hiểu hết.
Em nhanh biến vào ải xa biền biệt,
Bao ước mơ không màu sắc, héo tàn,
Và lần nữa mình anh giữa trần gian
Hồn buồn khổ, thiếu hỏi han, âu yếm.
Khi chiều về là lúc anh thường đến
Dạo quanh nơi hò hẹn của đôi ta,
Mong nhìn thấy bóng dáng em ngọc ngà,
Giữa tĩnh lặng nghe thốt ra lời nức nở.