Một chén trà thơm, một cậu đồng,
Đọc xong nằm khểnh dưới nam phong.
Ánh trăng man mác, vườn rơi bạc,
Hoa lựu lơ thơ tựa điểm hồng.
Đứng tách e ra người ích kỷ,
Ngồi nghiêm sợ lọt cõi hư không.
Theo điều “vui thật” ai mà biết?
Hiu quạnh xui người dễ sạch trong.
[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]